I survived VTM 70km. It’s a dream come true!!!
Bắt đầu kể từ đâu nhỉ? Có quá nhiều cảm xúc và kỉ niệm với giải đua lần này nên tôi sẽ viết hơi dài một chút. Rõ khổ, bố mẹ sinh ra đáng nhẽ làm nhà văn, nhưng lại xỏ nhầm giầy của runner =)) Tôi sẽ kể ngược 1 chút: Bắt đầu từ buổi sáng thức dậy sau ngày chạy 70km. Sáng 6h mở mắt, bước chân xuống giường ở Thảo Nguyên Resort để đi gặp anh WC, ôi mẹ ơi, kì diệu quá! Chân đi thẳng ngay ngắn, không hề đi 2 hàng kiểu Zombie như giang hồ vẫn bảo, tôi cực kì vui khi thấy cơ thể mình hoàn toàn ổn, không chấn thương hay đau bất cứ chỗ nào, không chafing, blister hay trầy xước gì sau 17 tiếng dài bước đi vượt những ngọn núi đồi đầy đá hộc, đá tai mèo, những con dốc bê tông cao ngất dài đằng đẵng.
Tôi sướng quá rú lên như con dở với em Tram Anh – 2 chị em cùng đồng môn Ngoại Thương, hôm qua cùng chạy 70km và cùng hoàn thành. Trâm Anh bảo em cũng thế, chỉ trừ bàn chân em bị đau từ trước cuộc đua, còn lại thấy khoẻ lắm. 2 chị em vui mừng rồi sắp xếp hành lý để chuẩn bị trả phòng. Mừng nữa là tôi bước lên bước xuống bậc thang cũng ngon nghẻ luôn, sau đó còn chạy tung tăng đi ăn sáng như một đứa trẻ và chạy qua chạy lại tiện recovery đi mua đặc sản Mộc Châu dâu tây, mận, đào về làm quà.
Tôi mừng như vậy vì còn cuộc đua rất quan trọng 3 môn Bơi-Đạp-Chạy Ironman 70.3 diễn ra sau 2 tuần nữa tại Đà Nẵng, tôi khoẻ và phục hồi nhanh thì sẽ đảm bảo tốt hơn cho Ironman.
Điều khắc nghiệt nhất của giải lần này là thời tiết. Hôm chúng tôi chạy đúng vào ngày siêu nóng nhất đợt, nắng suốt từ sáng sớm đến chiều và nhiệt độ ở mức cao 37-38 độ, có những lúc giữa trưa trên những con dốc mặt đường bê tông có khi phải 40 độ, thực sự là nóng vãi chưởng. Vì ngay sau ngày chạy là có mưa, nên cái nóng và oi của ngày hôm trước nó kinh dị như thế nào. Nhiều người hôm sau nhìn trời râm mát thì lầm bầm là giá như ngày đua lùi sang 1 ngày thôi thì cuộc đua này không đến nỗi khốc liệt đến thế.
Cuộc sống mà, thời tiết bất thường cũng vậy, có lẽ chính cái thời tiết đó mới làm cho VTM lần này trở thành một giải khốc liệt và đáng nhớ nhất. Chúng ta tham gia vào cuộc chơi là phải chấp nhận mọi điều kiện, dù là khắc nghiệt cỡ nào. Nhưng chuyện gì xảy ra không quan trọng, quan trọng là ta đối mặt với điều đó như thế nào. Cuộc sống cũng như cuộc đua marathon, ít khi diễn ra đúng như ta dự định. Thời tiết bất thường, chấn thương đều có thể xảy ra. Chìa khóa là học cách chấp nhận thực tại, đối mặt với vấn đề và tận hưởng từng bước chạy trong gian khó. Tuy vậy, dân tình cũng kháo nhau là nếu VTM lần sau tổ chức vào Tháng 1 mát trời mùa hoa mận còn đi, chứ vào mùa nóng thế này thì khỏi mua bib =)).
Với cự ly 70km, tôi thấy bảo tỉ lệ VĐV DNF bỏ cuộc giữa chừng là khoảng 60%, nên những người hoàn thành chặng đua và về đích được đã là cả một kì tích. Với tôi thì đó là một giấc mơ đã thành hiện thực.
TRƯỚC CUỘC ĐUA
Tôi có ý định chạy 70km ở giải VTM chưa lâu, khoảng từ 10/3/2021, tức là khoảng hơn 1 tháng trước cuộc đua. Ngày có bib 70km chính thức thì là ngay 2 tuần trước cuộc đua. Chạy ultra lần đầu nên mục tiêu duy nhất của tôi là về đích mà không chấn thương chứ không quan tâm sub bao nhiêu hay so sánh với ai.
Nền tảng sức bền tôi có sẵn phần nào, nhưng quả thực là tập cho ultra trail thì chưa được nhiều. Đi leo núi Hàm Lợn Đồng Đò được có 1 lần hôm đi chơi với con trai. Tôi cũng chưa chạy cự ly giữa giữa như 55km bao giờ nên cũng hồi hộp ra phết. May là tôi có sư phụ Vũ Tiến Việt Dũng giúp tôi lên kê hoạch luyện tập, thầy tư vấn nhiệt tình để tôi có thể chuẩn bị tốt hơn về thể lực, dinh dưỡng, tinh thần và trang bị các gear cho cuộc đua lần này. Không thầy đố mày làm nên. Đúng là muốn làm nên việc gì lớn cũng cần có mentor và tích cực học hỏi từ những người “khổng lồ”.
Nhờ các bài cardio, core, leo cầu thang-chạy-leo cầu thang, long run, kết hợp với các bài bổ trợ trail hợp lý của thầy, tôi hăng say luyện tập đầy hào hứng. Đôi khi tôi hơi hoài nghi về khả năng hoàn thành 70km của mình thì thầy chính là người đã củng cố niềm tin. Có đôi lúc thầy hỏi lại tôi là đã mua bib 70km chưa, chắc thầy sợ tôi nhát chết đánh tháo :))
Trùng hợp là giai đoạn này tôi cũng bỗng nhiên quyết định đua Ironman 70.3 nên tôi đã quen hơn với heat training nhờ sự dẫn dắt của captain Minh Phương, kiểu có buổi hơn 1h chiều trời nắng mấy anh em rủ nhau đạp xe đi Nội Bài, hay đi bơi ở Đồng Đò. Việc tôi quyết định vào Sài Gòn tham gia chạy 42km trong cái siêu nóng của giải Techcombank HCM cũng giúp cơ thể tôi quen hơn với việc vận động trong thời gian dài dưới nắng.
Về dinh dưỡng, tôi là đứa từ trước đến giờ chưa bao giờ để ý taper là gì, vẫn ăn uống như bình thường. Nhưng lần này có thầy nhắc, tôi chú ý ăn và uống nước dừa cho giãn cơ nhưng cũng chỉ được 3 ngày trước race VTM, vì 21/4 tôi chạy Ecopark. Trong 3 ngày tôi nạp điện giải và chú ý tranh thủ nạp carb từng chút một. Bình thường ngày tôi đi poo có 1 lần mà mấy hôm này tự nhiên hẳn 2 :)) (Có lẽ nhờ chú ý về carb mà cơ thể tôi khi vào race năng lượng tích trữ tốt, không khi nào thấy cảm giác “đụng tường – hit the wall” hay gì, chỉ có lúc cuối trước khi về đích thấy đói đói nên mang 1 thanh bar ngũ cốc ra ăn rồi cán đích. Khi đi race tôi mang theo 8 cái gel năng lượng Hammer, lúc về đến đích còn thừa 2 cái).
Chỉ có điều tôi hơi thiếu ngủ 2 ngày trước ngày đua. 24/4 chạy 70km, thì đêm 22/4 trước khi lên xe đi Mộc Châu, tôi ngủ được có 2 tiếng. Trưa 23/4 lên đến Mộc Châu tôi cũng không chợp mắt được và tối 23 thì ngủ được 3 tiếng trước giờ xuất phát. Tôi không hồi hộp hay lo lắng quá đâu nhưng chả hiểu sao đi ngủ từ 10h tối mà sau đó cứ thức trong trong, muốn ngủ mà không ngủ được. Có lẽ đó là một dạng tâm lý trước cuộc đua quan trọng và hỏi ra thì một số người cũng hay bị như vậy.
TRONG CUỘC ĐUA
4h sáng cự ly 70km xuất phát thì chúng tôi phải thức dậy từ 2h30 để chuẩn bị đồ và ăn sáng. Tôi ở cùng phòng với Trâm Anh, em lại có kinh nghiệm chạy 70km vài lần rồi nên Trâm Anh cũng tư vấn và nhắc nhở tôi chuẩn bị đồ này đồ kia rất hữu ích.
Ra đến điểm xuất phát, nhìn thấy không khí của giải đua, thấy mọi người cười nói chụp ảnh và chuẩn bị khởi động là tinh thần tôi phấn khích lắm. Đầy quyết tâm và hào hứng cho cuộc đua.
Đúng 4h đoàn quân hơn 200 vận động viên chạy 70km xuất phát. Trời còn tối om và chúng tôi phải dùng đèn đầu để nhìn rõ đường đi. Vừa xuất phát đã leo và leo lên cao, trời buổi sáng trời còn mát nhưng qua mấy đoạn thung lũng không có gió nên không dễ chịu cho lắm, thỉnh thoảng lắm khi đi qua khe núi mới có những luồng gió nhẹ. Ở khoảng 28km đầu tôi duy trì tốc độ đều, vừa đi vừa tự sướng quay video chụp ảnh tới tấp. Cảnh buổi sáng mờ sương rất đẹp, nhất là khi đi vào một bản ở giữa thung lũng.
Điều hơi bực mình của lần này là cái đồng hồ Garmin. Đêm trước khi lên Mộc Châu tôi tải cái bản đồ GPX cự ly 70km vào đồng hồ để nhìn navigation cho dễ. Thế mà vào race lúc đi được một hồi lâu tôi hỏi người cùng chạy bên cạnh là đồng hồ anh được bao nhiêu Km rồi, anh bảo 12km, trong khi đồng hồ tôi có hơn 9km, tôi mới phát hiện ra là lố rồi. Vì không thể tin tưởng vào thông số trên cái đồng hồ được nữa, tôi chỉ còn biết căn giờ và quãng đường mỗi khi đến Checkpoint. (Kết quả là về đến đích 70km mà con đồng hồ nó ghi là 57km, thế không biết có nên ném nó đi ko cơ chứ :)), đợt này đi chạy, đi bơi liên tục bị vậy)
Năm ngoái đi 42km VTM thong dong và thấy đường khá là dễ chịu thì năm nay chạy 70 ôi thôi, đường toàn đá hộc lởm chởm, nếu không thì cũng đá tai mèo, tôi đổ dốc rất thận trọng vì biết là mình cần phải giữ chân cho Ironman, không được để sơ suất phút nào. Trên đường đi thấy mấy chị bị lật cổ chân ngồi khóc :(( Cái kinh dị nhất của đường Mộc Châu là toàn đi qua các con đường không một bóng cây, đồi núi trọc, hiếm hoi lắm mới có bóng cây thấp tè hoặc cái vách núi để ghé cái đầu vào bóng râm cho runners đứng thở.
Bắt đầu đến Checkpoint (CP)3 tôi mới ngu ngơ biết là chuẩn bị đến CP4 có Cut off time (COT) là 12h30, lúc đó trời đã nắng chang chang và lần đầu tiên trong đời tôi biết thế nào là chạy COT, hùng hục tiến về phía trước không nghỉ. May là đến CP4 vẫn còn thừa 10’ và ở các chặng sau tôi ý thức cao độ về COT nên càng lúc càng dư nhiều thời gian và bớt bị tâm lý ám ảnh sợ bị chậm giờ.
Từ CP5 đến CP6 là nỗi khiếp sợ của mọi người, phải leo cao nhất, giữa lúc nóng nhất, đường không một bóng mát, và cả đội 42km và 70km đều phải giục nhau đi nhanh nếu không thì không kịp giờ COT. Tôi lầm lũi tiến lên với tinh thần cao, không hề nao núng.
Trên đường tôi hay gặp nhiều nhất là anh Vẹt Viet Nguyen, anh động viên tôi rồi thoát ẩn thoắt hiện, đổ dốc vượt qua tôi rất nhanh, nhưng cứ đến qua CP là không thấy đâu, tôi đoán là có khi nóng quá anh Kim Đồng ngồi nghỉ rung đùi rồi lúc sau lại bon bon tiếp =)). Tôi thì không dám nghỉ ở CP phút nào, cứ đến là lấy đầy nước, ăn chút hoa quả và vội vã lên đường.
Ở CP4 tôi gặp chị Chi Mai, thấy 2 anh chị ngồi trong chỗ nghỉ, chị bảo: Thảo Ben ơi chị dừng đây. Tôi rủ chị đi tiếp và chiến đấu đến cùng vì từ đó đến CP5 còn 2h40’ nữa, chị tiếp tục lên đường cùng tôi và vèo phát đã không thấy đâu.
Đến CP5 gặp đội 42km đông như kiến, tôi gặp Ngoc Pham, đồng đội cũ bảo: Nghỉ thôi chị ơi, con dốc phía trước kinh dị lắm, em vừa đi xem ôm quay lại đây. Nay tập chạy dài thế là đủ rồi :)) Lúc này tôi cũng có nghe là đồng đội Minh Phương đã quyết định nghỉ sớm, tôi không lung lay tiếp tục lên đường vì chặng từ CP5 đến CP6 là kinh dị nhất, dốc nhất, trời nóng nhất với toàn dốc bê tông và hơi nóng từ mặt đường bốc lên hầm hập vào người trong khi không có một bóng mát nào trên đường đi. May mà trên đường có 1 số nhà dân họ tốt bụng làm vòi nước chảy ra trên cao, thấy thế là tôi xông tới dí cả đầu cả cổ và tay dưới vòi nước mát để hạ nhiệt, nhưng ko làm ướt lưng vì trên ba lô vest có cục pin dự phòng mang đi phòng trường hợp hết pin điện thoại ko quay được video :)) (Cuối cùng thì cục pin này mang đi chỉ tổ nặng vì cả quãng đường tôi không dùng đến)
Trên đường đến CP6 thì tôi gặp anh Toàn Phạm chạy 42km, anh đổ dốc phê thôi rồi và được 1 đoạn thì anh bảo anh đứng thở đây, kiểm soát không cho tim lên cao quá. Lúc sau bất ngờ khi gặp Trâm Anh, chị cứ tưởng Trâm Anh đặt mục tiêu sub 15 nên đi trước lâu rồi, hoá ra em bảo nóng quá nên em đi chậm lại. Gần đến CP6 thì gặp đồng đội Nguyen Giap và anh Tùng nằm bên vệ cỏ rất chill, anh Giáp bảo: Thảo super quá, anh nghỉ đây :)), rồi anh Tùng giục: Thảo đi nhanh cho kịp giờ đến CP6. Đến CP6 tôi vẫn còn dư thời gian khoảng 20’ nên tâm lý lúc này rất thoải mái, đường đi cũng mát hơn, bớt nóng, nhưng trời bắt đầu tối.
Tôi đi cùng mấy anh và cố gắng đến CP7 mới mở đèn đầu nhưng tối quá bèn ngồi trên vệ cỏ và lấy đèn đầu ra, đi 1 đoạn thì đến CP7, thừa khoảng 30’ so với COT nên mừng quá, đến đó là ai cũng yên tâm, coi như về đích rồi (mặc dù còn đến 10km mới tới đích :)). Anh em nằm như ngả rạ, người cười nói, người ăn mì tôm tán phét. Tôi ngồi được bóp chân 1 chút xíu, phê thôi rồi và được em Tiến Lâm của Operation Smile động viên, vui quá đi. Anh Vẹt bảo đợi anh đi cùng, nhưng tôi nhanh nhanh chào anh và Trâm Anh lên đường luôn.
Điều mừng nhất là càng ở những CP cuối tôi thấy mình càng khoẻ và đi nhanh hơn, không hề bị chùn chân mỏi gối hay gì. Trong khi các anh 70km bắt đầu thấm mệt hoặc đau chân nên đi bộ, cứ đường bằng là tôi tranh thủ chạy băng băng tiến về phía trước. Những lúc như vậy tôi thấy mình cũng trâu vật thật, cứ vượt qua anh nào là lại nhận được lời khen kiểu “Em khoẻ thế”, nên càng hưng phấn hơn.
Từ CP cuối về đích, trời tối quá, may mà có 1 anh trai Sài Gòn đồng hành đi cùng, không thì tôi sợ ma hoặc sợ đủ thứ trong bóng tối. Anh đi trước, vừa đi vừa đợi, thỉnh thoảng quay đầu lại soi đèn cho tôi tiến lên. Cứ vậy 2 anh em buôn chuyện tới khi về đích. Đến đích là 9h tối kém mấy giây. Anh bảo tôi nhanh lên cho vừa sub 17 cho đẹp. Người tốt có ở khắp nơi nơi trên Trái đất. (Cảm ơn anh Trung Hau Phan đã đồng hành cùng em!)
Tôi cán đích với niềm vui vô tận. Một anh Tây của Topas trao huy chương cho tôi và nói “Well-done”. Tôi vui quá cũng bảo anh “I’m very proud of me”, anh bảo “You should be”. Đây là giây phút tôi mong chờ nhất, cả ngày chạy từ sáng sớm đến tối muộn tôi đều nghĩ đến nó, nghĩ đến mục tiêu chiến thắng bản thân và nghĩ đến sứ mệnh của mình lần này khi là một Chiến binh Nụ cười cho Operation Smile, tôi nghĩ đến những người thân đã cổ vũ tôi, nghĩ đến những người đã đặt niềm tin và hứa sẽ ủng hộ các cháu nhỏ bị dị tật khi tôi về đích. Tất cả sự cố gắng đã được đền đáp bằng nụ cười tươi và cái huy chương Finisher 70km trên tay.
SAU CUỘC ĐUA
Tôi trở về Thảo Nguyên Resort, đăng 1 bài thông báo về đích cho mọi người yên tâm và cảm ơn mọi người đã hỗ trợ tôi. Rồi tắm rửa, đợi Trâm Anh về, 2 chị em buôn chuyện 1 lúc rồi đi ngủ. Thực sự xúc động khi lúc đó vào group chat của TimesRunners thấy mọi người quan tâm theo dõi bước chạy của tôi xem đến đâu rồi, và gửi lời khen khi tôi đã cán đích an toàn. Sáng hôm sau lúc ngồi ăn sáng, anh chị em tám chuyện và kể về chặng đua vừa qua, rất vui. Rồi mọi người đi mua quà cáp, lên xe và lên đường về HN.
Mỗi người chọn cho mình một niềm hạnh phúc, tôi thấy hạnh phúc khi mình quyết tâm theo đuổi mục tiêu của mình, và ở giải lần này chưa từng khi nào tôi nao núng tinh thần dù trong lúc nắng nóng hay khó khăn nhất. Được làm điều mình thích, được vượt qua giới hạn của bản thân và lúc đó được nhìn thấy mình mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Đó là niềm hạnh phúc!
Về mấy ngày rồi mà tôi vẫn lâng lâng sung sướng. Ăn uống, nghỉ ngơi, ngủ bù, đi bơi giãn cơ, yêu thương cơ thể của mình nhưng cũng ủ mưu tiếp tục luyện tập cho Ironman, quay trở lại guồng làm việc với các trò, và thấy cuộc sống này thật tươi đẹp.
Yêu tất cả mọi người!
#Untilweheal
#OperationSmile
#VTM2021
#70km
#Topas
(Repost 4/5/2021)